Anh Emile mỉm cười, đáp: - Thưa bà, quả vậy. 000 đồng mà ông chưa thâu được và cũng không bao giờ thân được vì con nợ không sao trả nổi. Thân mẫu tôi không thích nó".
Ông ấy tả cho tôi nghe một cuộc thí nghiệm mà ông đã làm. Tôi xin gởi một bản theo đây biếu ông. Bệnh của tôi, ông chưa muốn biết, mà cần biết cái ví tiền của tôi đã.
Họ khuyến khích anh, khuyên anh và thú rằng đã có nhiều thiện cảm với anh. Nhưng lâu dần quen nghề, lòng hoan hỉ tiêu tan. Tôi bảo họ: "Trước hết, tôi hoàn toàn đồng ý ông.
Họ có cảm tưởng bị bỏ rơi và không thèm giữ một mảy may cảm tình với một hãng đã đối đãi với họ khiếm nhã như vậy. Nó đã làm cho tôi bớt tự phụ, đã cho tôi một bài học tốt. Thì ra ngài Tổng thống kêu nó, cho nó hay rằng hiện có một con chim đa đa đậu trong sân cỏ, và nếu nó muốn coi thì ngó ra sẽ thấy.
Sau cùng, nếu biết vuốt ve chiều chuộng vợ thì bảo sao vợ nghe vậy, không cãi lại nửa lời, và có muốn bịt mắt họ cũng được nữa. Sau cùng, ông nói: Lần du lịch cuối cùng qua Nhật Bản, tôi có mua về một bộ ghế bày trong hành lang nhà tôi. Tất nhiên là ta hành động như vậy, không phải vì quý báu gì những ý tưởng đó đâu, mà chỉ vì lòng tự ái của ta bị đe dọa.
Chúng tôi tin cậy ông và hễ có việc để nhờ ông giúp được, chúng tôi sẽ nghĩ tới ông. Mà tôi chắc chắn rằng máy của chúng tôi hoàn toàn. Mà hết thảy công trình đó chỉ có mục đích làm cho khán giả say mê và thì giờ chóng qua.
Một cuộc bàn cãi hăng hái nổi lên vì ông hội trưởng thay lời cho tôi, cho nên ông bênh vực hàng của tôi. Tại sao y quý ông như vậy? Tại ông theo lễ phép châu u, với một giọng trịnh trọng gọi người đó bằng: "Ông Copper", chớ không kêu xách mé theo kiểu Mỹ. Ông Straub, theo học lớp giảng của chúng tôi, kể chuyện: "Tôi viết thư cho người chủ nhà, báo trước rằng hết hạn trong giao kèo, tôi sẽ dọn đi nơi khác.
Vậy muốn thay đổi một người mà không làm cho họ phật ý, giận dữ, bạn phải: Hết thảy chúng ta chẳng như vậy ư? Và ông khách hàng bực tức, người làm công bất bình, ông bạn mất lòng. Bà không bao giờ tranh khôn với chồng.
Nó đã làm cho tôi bớt tự phụ, đã cho tôi một bài học tốt. Một ông tòa ở tòa án Chicago đã xử bốn vạn vụ ly dị và hòa giải được 2000 vụ, tuyên bố: "Nguyên nhân những vụ ly dị phần nhiều là những chuyện lặt vặt. Là vì, giáo sư William James nói: "Hành động cơ hồ theo sau tư tưởng, nhưng sự thực thì cả hai đồng thời phát động.
theo học lớp giảng của tôi, kể lại cho tôi nghe như sau này: Họ đam mê sự mạo hiểm, sự tranh đấu hơn. Vì vậy khi đi câu, tôi không nghĩ đến cái tôi thích mà chỉ nghĩ đến cái mà cá thích thôi.