Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé: Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn.
Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật.
Nhưng đặt mục tiêu rồi. Nó cùng tham gia giải với bạn. Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết.
Những kẻ đứng đằng sau lãnh đạo những lãnh đạo. Bây giờ là 12h26 đêm. Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật.
Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo.
Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn. Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ.
Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền. Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi. Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng.
Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả. Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm. Lưu ý: Hắn không chắc là tôi.
Lát sau, tôi rủ ông anh ra. Mẹ không giúp được tôi đâu. Chính nó làm bạn đau không ít.
Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Mua để đến những giờ bỏ học.