Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Họ nào có tội tình gì. Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt.
Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công. Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại. Cũng như còn đặt cược ở sự ngẫu nhiên trong cuộc chiến thiện-ác chính trong mỗi con người giữa loài người.
Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa. Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm. Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề.
Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt. Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú. Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo.
Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người. Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác. Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi.
Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc. Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ.
Nhưng cũng thông cảm với ông ta. Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này.
Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì. Không phải sáng nào cũng nghĩ ra cái để viết hoặc muốn viết hoặc không muốn cũng viết như sáng nay. Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì.
Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Cứ như người từ trên giời rơi xuống. Đơn giản là để sống.
Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ. Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non.