Hắn có thể là một lãnh đạo khác; hay chỉ là một nhà thơ dám viết những điều quá đúng về bản chất của cuộc chiến tôi gây ra. Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Nhưng thấy cũng hay hay.
Thế giới trong óc thật hỗn tạp. Tôi chưa làm thế bao giờ. Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành.
Bạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến. Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc. Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã.
Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con. Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra.
Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương. Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại. Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh.
Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi. Nghĩ có vẻ khúc chiết. Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi.
Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà. Người bảo đời là bể khổ.
Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy. Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn.
Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng. Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh. Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được.
Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu. Nhẹ như thể bên trong đã mục ruỗng, cạn kiệt cả.