Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ. Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần. Vậy ra là tại những lần như thế này.
Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn.
Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều. Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi.
Sự im lặng cũng rưa rứa. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi. Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt.
Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học. Đó là một quyền chính đáng nếu thực sự họ có trách nhiệm. Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá.
Có người ngửa mặt trông trời. Nhưng đành phải nhả ra. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn.
Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi. Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau. Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.
Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin. Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình.
Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người. Ai có lương tâm và danh dự của người nấy. Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi.
Đó là hạn chế của bạn. Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn.