Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức. Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi. Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy.
Đồ gian dối, mày chứng minh tấm lòng cao thượng hệt như một bà trưởng giả! Sự tan rã đạo đức bắt đầu từ những tấn bi kịch thế này, lừa ông sao được? Viết thế đủ chưa nhỉ. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn.
Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.
Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi. Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện. Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người.
Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn. Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi. Dù sao, với bạn, bóng đá cũng chỉ là một trò chơi.
Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ. Chơi là lừa tất cả mà khiến họ tin, là tin tất cả dù họ luôn lừa, là khiến họ cảm thấy bị lừa bị hoang mang dù họ phải tin. Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm.
Mọi thứ đều không mới. Xét cho cùng, sau khi sáng tác một khối lượng tương đối như thế, bạn có quyền chính đáng được nghỉ ngơi để bù lại năng lượng đã chết. Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa.
Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi. Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu.
Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa. Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả. Không thông minh thì phải cúi đầu xuống.
Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên. Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ. Hạn chế ra ngoài nữa.