Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ. Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi. Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng.
Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết. Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà. Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị.
Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình. Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia. Các cậu bảo: Ấy, tớ thích thế, thích thì đấu tranh, chán thì thôi, hiện sinh mà.
Tôi cười khùng khục trong họng. Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả. Nhưng em thèm được khỏe lại.
Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được. Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ.
Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ. Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ.
Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi.
Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ. Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ. Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác.
Và cô bạn ấy phá lên cười. Bác không hài lòng một tí nào. Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm.
Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi. Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp. Tôi chỉ cần mọi người tin tôi thêm một chút, một chút nữa thôi.