Sự phát triển của cả thành phố rộng lớn này đều chỉ do bàn tay con người vun đắp. Tôi nghĩ đó là loại rượu ngon nhất mà lúc bấy giờ tôi có thể nếm được. Tất nhiên, tôi sẵn sàng cho anh ta vay tiền.
Chứng kiến cảnh tượng ghê rợn đó. Ông Arad Gula rất vui sướng khi nghe lời khuyến khích của ông và nói rằng ông ấy cảm thấy xấu hổ về sự hèn kém trong những lời nói vừa rồi của mình. – Nhưng hãy nói cho cháu biết làm thế nào ông lại được tự do?
Nếu cháu chỉ để dành một phần mười trong tổng số tiền mà cháu kiếm được hàng tháng, thì cháu tính thử xem trong vòng mười năm, tổng cộng số tiền dành dụm ấy sẽ là bao nhiêu Khi nhận thức được những điều này, tôi quyết định phải đạt được tất cả mọi điều tốt đẹp trong cuộc sống. Tôi vô cùng cảm động và biết ơn bà Sira, nhanh chóng theo lời bà lao ngay vào trong màn đêm của sa mạc mênh mông.
Rồi đến đời cháu của chúng ta nữa … Tất cả chúng phải cam chịu cuộc sống nghèo khó ngay giữa những kho vàng của thành Babylon này ư? Chẳng lẽ chúng ta cam tâm để con cháu của mình sống bằng những bữa ăn chỉ có sữa chua và các thức ăn tồi tàn hay sao? Các bạn phải lên kế hoạch đầu tư hay thực hiện các công việc có thể bảo đảm lâu dài cho tương lai của bạn. - Đúng vậy! - Một người thợ làm yên ngựa khả kính góp lời.
– Hadan Gula quả quyết với Sharru Nada. Nhưng tôi không muốn mạo hiểm trong công việc này. Anh buộc phải ngồi đây và uống nước lạnh trong khi Dabasir ăn ngấu nghiến cái đùi dê thơm phức.
Bởi vì, chính tôi cũng từng chứng kiến điều đó. Số tiền tôi kiếm được nhờ cây đàn lia này cũng nhanh chóng bay đi hết. Anh chẳng còn hơi sức để phân minh với Dabasir:
- Đối với mỗi người đến vay tiền, tôi đều yêu cầu họ để lại một vật dụng nào đó của họ để làm bằng chứng. - Cuộc sống đem lại nhiều thú vị cho con người. - Tôi vô cùng cảm ơn bà, và có lẽ suốt đời tôi không trả hết món nợ này.
- Vâng! – Con đáp lại – Mong muốn lớn nhất của tôi hiện nay là tích lũy đủ số vàng trước đây cha tôi đã cho tôi. Tài sản của ông ấy quả thật rất lớn và tôi không ngừng vận dụng ba quy luật làm giàu nên số tài sản ấy ngày càng tăng lên. - Hạnh phúc! – Bà thở dài đáp lại - Hạnh phúc có thể không đến với những ai đã rời bỏ quê hương xứ sở và đến một vùng đất xa xôi khác để kiếm tìm.
– Mathon hóm hỉnh bảo. - Việc một người tạo dựng được sản nghiệp luôn có những bài học giá trị đáng để chúng ta học hỏi. Người này nhìn khắp người ông và ra lệnh cho ông phải đi theo.
- Tôi nghĩ ắt là như thế. Công việc này cũng giống như bạn đang trả tiền thuê nhà hàng tháng vậy. - Anh đã tiếp thu rất tốt những vấn đề mà chúng ta vừa thảo luận.