Ông đi ăn xin ngay cả trời bão hay những đêm giá lạnh để gia đình sống sót . Có lẽ thay cho lời kết của chương này ,xin được dẫn lời một trong những bậc thầy vĩ đại nhất của mọi thời đại-Socrates Vậy đâu mới là thành công thật sự? Tôi chắc rằng tất cả chúng ta đều đã biết hoặc đã nhìn thấy cầu vồng.
Cổ anh bị gãy và anh bị liệt từ cổ trở xuống, tình trạng này khiến anh phải sống hết quãng đường còn lại trên xe lăn . Cũng cần nhấn mạnh ở đây, việc dám liều lĩnh thất bại không hề cho ta cái quyên lứa đảo mọi người và sau đó tự cởi bỏ trách nhiệm về những hậu quả do chính hành động mình gây ra. (Nếu họ muốn học cao hơn họ phải tự trang trải học phí)
Cao trào của việc này xảy rả vào ngày tôi đang ngồi trên bao lơn và nghe một tiếng thét đằng sau…. Sau đó bà được khuyên: “ Để làm giàu, cô không nên chuyên về việc gì mà phải tham gia kinh doanh! Một là phải có bằng cử nhân đường phố- sự tinh ranh, và có bằng “Thạc sĩ lương tri” . Lúc chiến tranh xảy ra,nhà máy của ông bị cháy tới 2 lần và các phân xưởng chính bị phá hủy.
Ngày nay, dù đã là một trong những người giàu nhất thế giới nhưng ông vẫn đeo chiếc đồng hồ đeo tay nhật rẻ tiền giá 50$ và mang đôi giày đế làm bằng chất dẻo. Vấn đề của tuổi trẻ và một cuộc đời ngắn ngủi là gì? Nếu bạn cảm thấy mình già rồi thì tại sao không kéo dìa cuộc sống bằng cách sống lành mạnh hơn! Nếu bây giờ bạn đã 50 tuổi và cảm thấy mình có thể sống đến 80 tuổi, tại sao bạn không nghĩ rằng mình khá hơn những người 40 tuổi mà chỉ sống đến 60 tuổi? Hãy suy ngẫm về điều này. Từ một phóng viên đẳng cấp thấp, ông trở thành một nhà báo và chính khách.
Thậm chí tôi còn nghĩ đến việc di cư vì không còn mặt mũi nào gặp người khác. Sau hai tháng, vì tiền đã cạn, tôi đành trở về Malaysia và bắt đầu suy nghĩ xem mình có thể làm được gì. Nhưng than ôi, nhiều người không nhận ra điều đó; suốt ngày, chúng ta chỉ nghĩ đến chiến thắng và chiến thắng mà tôi.
Tại sao sau 30 năm( từ 1969 đến 1999) những sự việc như vậy vẫn còn xảy ra? Hãy nhớ rằng con người có khả năng học những kỹ năng mới và đi vào những cuộc mạo hiểm mới. Cha anh đến để yêu cầu anh rời khỏi căn nhà hương hỏa mà bà để lại cho anh đúng vào đêm giao thừa.
Từ 20 tuổi đến 30 tuổi, ta chỉ mới bắt đầu có được một số kinh nghiệm trong công việc. Đây là một điều rất đáng buồn ,và đây cũng là lí do tại sao tôi viết quyển sách này,vì tôi biết có vô số người không thể thấy được giá trị những lần thất bại của mình ;vì thế,họ sống trong một cuộc sống khép kín với người khác và mất hết mọi ảo tưởng. Nhưng điều tôi thật sự muốn nói ở đây là đáu tranh,dù thuộc về thể chất hay tinh thần ,luôn giúp chúng ta phát triển cả về thể lực lẫn tinh thần.
Anh dành thời gian rảnh cho việc làm từ thiện. Con đường thật gồ ghề, các khó khăn không ngừng xuất hiện. Có lẽ tuổi tác có một tác động tương xứng lên sự hiểu biết.
Khi công ty bị phá sản, tôi cảm thấy rất xấu hổ. Theo tôi, ta nên hiểu như thế này: Nhưng vào năm 1948, cơn bão nhiệt đới Gene đã san bằng cửa hàng của họ.
Thế nhưng nếu “tinh hoa của xã hội” chúng ta đều tìm việc làm thì ai là người tạo ra việc làm đây? Câu trả lời rất rõ ràng . “Hôm nay, trước khi đi ngủ, tôi sẽ nhớ lại lúc và nơi tôi đã bắt đầu nghĩ rằng tôi không thể có tất cả mọi thứ mình mong muốn và xứng đáng có được. "Ta không bao giờ học hỏi được điều gì từ thành công của mình,mà chỉ học được từ những thất bại của chính mình "