Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó. Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Hắn cũng thông minh đấy chứ.
Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới. Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó. Vả lại khi người ta đã biết tận dụng cả cảm giác chán viết để viết thì… Tha hồ mà điền vào dấu ba chấm.
Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn. Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh.
Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự. Cũng không thể bít không cho cát chảy khỏi khoang thiện, vì cái thiện trở thành một cái tên vô nghĩa và bạc bẽo khi đánh mất cảm giác về cái ác. Vậy thì chuyện của ông sẽ chỉ được in duy nhất một bản.
Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong. Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu.
Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực. Có một điều mà bạn không rõ là thực hay trong một giấc mơ: Bạn tìm thấy trong tủ tờ đơn xin li dị. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối.
Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung. Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu.
Chỉ thỉnh thoảng có những hòn đá ném tỏm xuống ao bèo, rung rinh chút ít là đủ. Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau. Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy.
Không gì tự nhiên mất đi. Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình.
Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác.