Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo. Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi. Đầu mùa có đợt rét lạ, hoa tàn hết.
Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ! Chúng tôi đi thay quần áo. Xung quanh chỉ có đổ nát.
Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn. Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được. Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ.
Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được.
Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề. Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy. Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi.
Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông. Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết. Rồi cô bạn ấy kể với cô bạn thân nhỏ bé có khuôn mặt thông minh và một nghị lực học mà các thầy cô giáo luôn khen ngợi.
Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi. Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố. Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ.
Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh. Lại còn hăng nữa chứ. Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó.
Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá. Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau. Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được.
Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần. Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống. Con người cần được ôm ấp, vuốt ve.