Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được. Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người. Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa.
Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…). Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt. Cái vực của sự hỗn độn.
Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào. Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm. - Ông còn lo xa hơn tôi.
Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở. Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh. Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái.
Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn. Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ. Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để.
Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học. Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh). Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận.
Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết. Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân. Nghe nhiều rồi thấy điếc tai.
Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác. Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả.
Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay.
Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai. Đến chỗ học không phải để học. Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em.