Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở. Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ. Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt bản chất.
Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận. Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh.
Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ. Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi. Làm ơn nhanh nhanh cho.
Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng. Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót.
Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm. Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện.
Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục. Không lại phản tự nhiên quá. Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy.
Ông ta quát tôi: Đồ ngu! Về đi. Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang).
Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia. Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé.
Họ kinh doanh khách sạn. Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên. Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn.
Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Lại nói chuyện đi đá bóng. Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi.