- Khởi đầu thì khá tốt. - Vậy là cậu đã nói cho cô ấy biết. Thật ra, đó chỉ là những điều hết sức bình thường trong cuộc sống, nhưng lại khiến gia đình họ cảm thấy rất vui và hạnh phúc.
Chỉ đơn giản là vì họ có cùng những sở thích và thấy vui khi cùng thể hiện những điểm tương đồng đó mà thôi. Tất cả những gì tốt nhất mà James có thể làm được lúc đó là cảm ơn Jessica và đề nghị sẽ gặp lại cô sau khi có thời gian đọc kỹ bản báo cáo. Anh xác định rõ những yêu cầu của mình.
Thế mà anh chỉ tập trung vào việc hướng dẫn công việc sao cho rõ ràng và chính xác, đến nỗi quên cả dặn dò nhân viên về thời hạn hoàn thành công việc. - Đây là những thắc mắc của tôi. Rồi James lùi ra xa vài bước để đọc lại tất cả những gì anh đã viết lên tấm bảng trắng.
Nhân viên của anh đã không hoàn thành công việc đúng hạn. Nhưng khi tớ hỏi vì sao cô ấy lại tự quyết những điều không thuộc thẩm quyền của mình và liên hệ với những người đó mà không hỏi ý kiến tớ, cô ta cho rằng dựa trên những gì tớ đã dặn dò thì cô ta có toàn quyền quyết định đối với dự án đó, và cô ấy có thể làm bất cứ điều gì cần thiết để đảm bảo dự án được thành công. James cảm thấy rất vui.
- Thưa ông, thật lòng tôi không hiểu ý ông muốn nói gì? Vì sao ông lại bảo ông mới là người đã gây ra mọi chuyện. Lần đầu tiên khi tớ tăng quy mô dự án, cô nhân viên Jennifer của tớ cũng rơi vào tình huống như Jessica bây giờ vậy! - Khởi đầu thì khá tốt.
Tớ muốn xác định những điều cần cải thiện, phát huy những điều tốt đẹp và khen ngợi thành quả của nhân viên. Dù James đã cố không biểu lộ, Jessica vẫn nhìn ra được sự thất vọng của James khi anh đọc bản báo cáo. Lẽ nào ông lại nghĩ rằng tôi có thể đọc được những suy nghĩ của ông kia chứ?".
James lắng nghe rồi nhắc lại những gì anh đã hiểu và không quên hỏi Jack: "Tôi nói vậy có đúng ý ông không?". Thật ra, tớ nghĩ mọi chuyện diễn tiến rất thuận lợi. - À há, - James thốt lên, rồi anh đập mạnh lòng bàn tay xuống mặt bàn làm Josh giật thót người.
Tớ biết cậu có khả năng đánh giá con người rất tốt. Anh mỉm cười khi nghĩ đến Jones - một người anh họ, một người bạn, và cả một người thầy tuyệt vời của anh! Sau đó, giảm dần đi.
Còn anh lại cảm thấy hứng thú trở lại với công việc bởi anh tin rằng những công việc mà mình đã giao phó cho các nhân viên sẽ được hoàn thành đúng hạn. Nghe thấy thế tớ cũng cảm thấy an tâm. Cậu biết không, tớ như bị hắt nước vào mặt khi cô ấy từ tốn nói rõ từng lời: "Thực tế là tôi đã không hề biết.
James tự hỏi không biết có phải nguyên nhân là do nhân viên từ chối làm thêm việc hay không. Thậm chí, anh còn không nghĩ đến điều đó nữa. Nếu không xảy ra những rắc rối ấy, chắc tớ cũng chưa học được cách giao việc cho nhân viên sao cho hiệu quả.