Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ. Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao.
Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc.
Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ. Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi. Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn.
Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người. Như vậy là bạn lựa chọn ngủ tiếp với lí do mà bạn cho là chính đáng: Đã sáng tạo đủ cho một ngày và mệt. Và danh tiếng thì không có mới buồn cười.
Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. Bác vòng sang phía trái tôi. Cuối mùa lại ra đợt mới.
Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó. Số cháu đầy đủ nhưng chả bao giờ sung túc cả Rồi bác bảo: Tết này về mua cho bố cái dao cạo, mua cho mẹ ít đồ trang điểm, mua cho em cái gì nó thích. Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn.
Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi. Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì.
Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình. Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang. Nói chung bạn tạm chiếm được thành luỹ này rồi.
Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay. Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Bố mẹ con cũng buồn.
Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới. Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác. Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy.