Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp). Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân. Nhưng lại không muốn mất bóng nên chuyền sang cho bác.
Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp. Chia luôn thành hai phe ẩu đả. Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát.
Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ. Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm. Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung.
Nhưng chờ đến bao giờ. Nhưng mọi người thì khác. Thậm chí, phải viết, phải sống.
Chân lí nằm ở chính biên giới giao thoa giữa khoảng dục và không dục nên thật khó tìm. Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường. Chạy đi mua thì không có hứng.
Bị nghi ngờ cũng đáng. Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra. Với họ, viết không có tị ti nào là học.
Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng. Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm. Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa.
Chỉ biết mình mãi mãi lăn. Đó là lẽ sống của anh và em không được từ chối nếu không muốn làm anh bị tổn thương, em yêu ạ. Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác.
Và lòng quả thấy băn khoăn thì hãy cho bà ấy tiền hoặc đến tận nhà thăm hỏi. Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ.
Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung. Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra.