Cuộc đời ông có các cuộc đấu tranh và biểu tình . Khi ông giới thiệu bức traanh với bạn bè, họ lập tức chê bai nó. Thậm chí, ngay cả lúc ăn trưa, ông cũng không có thời gian nghỉ nghơi vì công việc của ông cũng là bao gồm việc thu dọn bàn ăn cho mọi người và lau dọn.
Thế là họ bắc 2 cái ghế đẩu và tiếp tục bàn luận, nghiên cứu mãi đến nửa đêm. Vài năm sau đó, tôi đã tìm ra “kỹ thuật giải đề thi”! Suốt thời gian đó, tôi quan niệm rằng đến trường là để tích lũy kiến thức chứ không phải là để học cách trả lời câu hỏi cho đúng. Trong vòng 6 năm tiểu học, ông giành được hơn 80 giải thưởng.
Họ tập hợp tất cả những thông tin , lấy ý kiến của những người khác nhưng rút cục, họ vẫn giữ cho mình quyền đưa ra quyết định cuối cùng. Nhưng ông nói: “ Biết đâu nó là họa đấy”. Trong Đảng, sự nghiệp chính trị của ông trải qua nhiều thăng trầm.
"Ông có chỗ mẻ trên răng,yết hầu của ông quá nho cao và ông nói quá chậm". Câu tục ngữ này quả thật rất chính xác. Sau đó, nhiều khách hàng đã gợi ý ông bán thêm các loại hàng hóa khác, và lúc nhập giày từ nước ngoài, ông bị buộc phải nhập các loại hàng hóa khác.
Tuy nhiên, tôi ngờ rằng lúc công việc được hoàn thành anh có niềm thích thú và tự hào thầm kín khi nhìn thấy việc làm ấy nổi bật ra sao nhưng chưa một lần nào anh khoe khoang về điều đó. Một lần nữa giấc mơ của cô lại tan vỡ. “Cửa hàng của chúng tôi đã bị thiêu rụi trong thời kì giải phóng do quân Mĩ ném bom.
Điều đó chứng tỏ rằng làm 1 việc gì đó (tức là đấu tranh )cho người khác là góp 1 phần tích cực cho sức khỏe và sự trường thọ. Đừng dùng thủ đoạn để thay đổi chúng. Một bữa nọ, “gián điệp” báo cáo một trong những điều gây tổn thương lớn nhất trong đời tôi.
Việc xây dựng “tổng hành dinh” của họ khởi sự vào năm 1965, khi sau cùng họ cũng đã xây cho mình một ngôi nhà, hai vợ chồng đã mất đến 20 năm kể từ khi cửa hàng National đầu tiên khai trương. Từ phía dưới, thế giới nhìn theo họ. Nếu tình huống quá tồi tệ và bạn phải chịu đựng nó ,đừng biến nó thành một phần cơ thể bạn.
Hãy xem đó là khoảng thời gian chưa có việc làm chứ không phải là không có việc làm. Không hiểu sao cuộc hôn nhân của cô đầy nước mắt và cảnh cô đơn. Tôi không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này nhưng tôi xin được soi rọi một chút ánh sắng vào đề tài nay để cho nó rõ ràng hơn với các bạn.
Người ta quan sát họ, chọ điểm họ. Vào năm 1953,ông và Tenzing Norgay,người dẫn đường sống ở vùng giáp ranh biên giới Nepal và Tây Tạng ,đã là những người đầu tiên đặt chân lên điểm cao nhất -8847,73m của đỉnh Everest. Thất bại bị xem là điều cấm kỵ.
Tôi không muốn làm một kẻ thất bại nên tôi đã làm việc lên gấp 10 lần”. Nhưng thường thì không phải như vậy, nụ cười của họ có vẻ giả tạo, không phải là nụ cười tự nhiên của những người hạnh phúc thực sự. Đó là sự thật-hãy thử hỏi thợ kim hoàn,họ sẽ cho bạn biết.