- Vâng, bất kỳ cái gì cũng giản dị như vậy. Đã đành, nên bỏ thêm nhiều thì giờ vào việc tu thân, càng chịu tốn công thì kết quả càng nhiều. Ý muốn làm được việc gì ngoài chương trình đã ấn định là ý muốn chung của những người có một tâm hồn khá!
Mặc dầu vậy, bạn vẫn tán thưởng bản đó. vạn sự đều tuỳ thuộc vấn đề đó cả. Trái lại, chắc chắn là giá trị 8 giờ ở sở còn tăng lên là khác.
y không đáng được tiếp tế thời gian, phải khoá công tơ lại cắt thời gian của y đi". Và có thể thoả mãn lòng khao khát hiểu biết của ta mà không cần đến văn chương. Chẳng hạn bạn có thể đọc cuốn "Xem tranh cách nào?" của Clermont Witt, hay cuốn "Xét các công trình kiến-trúc cách nào?" của Russell Sturgis.
Bạn đừng tưởng tượng rằng tuần sau, nước sẽ ấm hơn đâu. Không có phương pháp thần diệu nào để bắt tay vào việc cả. Tôi nhận rằng câu ấy khó nói vô cùng vì quần vợt quan trọng hơn cái linh hồn bất diệt nhiều lắm.
Mỗi người và trường hợp mỗi người đều riêng biệt. Nhưng mới đầu nên gắng sức in ít như vậy thôi. Muốn được công bình, tôi phải nhận rằng ông ta phí rất ít thời gian trước khi đi làm lúc 9 giờ 10 phút.
Tôi không bảo bạn ngày nào trong đời, bạn cũng phải tận dụng trí não trong ba giờ đó đâu. Nhưng những điều tôi nói về âm nhạc có thể áp dụng vào những nghệ thuật khác. Báo sản xuất rất mau là để cho mình đọc mau.
Thế thì tại sao bạn không chịu bỏ ra một chút công săn sóc cái bộ máy tế nhị hơn là trí óc, nhất là khi chẳng cần nhờ ai giúp sức cả? Tôi muốn bạn dùng thì giờ đi từ nhà tới sở để làm công việc thuộc về nghệ thuật sống đó. Nhưng tôi nhấn mạnh rằng văn chương không bao gồm hết khu vực hiểu biết của loài người. Chính vì muốn thực hành chân lý sâu xa thường bị bỏ quên đó (chân lý ấy không phải tôi tự tìm ra đâu) mà tôi đã xem xét một cách thực tế và tỉ mỉ sự tiêu phí thời gian mỗi ngày.
Tôi tưởng tượng rằng phần đông những người có óc tò mò tìm hiểu đều hướng đến văn chương. Còn nhiều cuốn nổi danh hơn nữa. Lẽ ấy có vẻ đương nhiên.
Muốn sống đầy đủ, điều kiện thứ nhất là phải kiểm soát được trí óc. Quên mục đích đi, chỉ nghĩ tới miên chung quanh bạn thôi, và sau một thời gian, có lẽ vào lúc mà không ngờ tới nhất, bạn bỗng nhiên tự thấy mình ở một trong một châu thành xinh xắn trên đỉnh một ngọn đồi. Câu ấy tầm thường quá đến nỗi khi viết ra, thực tình tôi cảm thấy mắc cỡ.
Người ta bắt đầu đi ngủ 40 phút trước khi lên giường, là người chán ngán đời sống; nghĩa là người đó không sống nữa. Tiểu thuyết đó là cuốn Aurora Leigh mà tác giả là E. Vậy đợi tới tuần sau hoặc ngày mai là việc không lợi gì cả.