Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo. Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn. Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc.
Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném. Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp.
Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ. Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm. Mà tôi chỉ cần những người biết điều.
Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được. Phải, đó là tôi tự cô lập mình. Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt.
Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi. Máy tập cơ bụng, cơ ngực, cơ chân, cơ tay.
Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta. Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến. Thôi, tôi trôi qua em rồi.
Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp. Khán giả sôi động phết. - Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ.
Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình. Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện. Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng.
Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau. Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém. Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông.
Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Chuyện này chả cần thanh minh làm gì. Người bảo nghệ thuật là khó hiểu.