Lại còn hăng nữa chứ. Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật.
Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ. Là dông dài, là ngắn ngủi. Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi.
Nhưng mọi người thì khác. Chẳng ai thua thiệt cả. Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người.
Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai. Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi. Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình.
Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng. Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa. Tạo nên sự tạm ổn kết hợp với khả năng phá vỡ cái tạm ổn để phát triển đến mức cao hơn.
Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học. Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình.
Tự dưng mẹ lại ra giá. Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi.
Người bảo nghệ thuật là giản đơn. Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa. Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì.
Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết). Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ.
Có người ngửa mặt trông trời. Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn. Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng.