Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh. Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm.
Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Chỉ là chuyện phiếm thôi. Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều.
Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi. Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi. Nghĩ có vẻ khúc chiết.
Chả muốn viết tí nào. Nhiễm thói ấy mất rồi. Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi.
Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay. Nếu bạn bị mắc lỡm ngay ở những bài lựa chọn thật ảo đầu tiên, bạn thường khó tránh khỏi lựa chọn sai.
Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi. Trơ trọi giữa phố đông. Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to.
Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không. Sức khỏe phải tự mình giữ. Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai.
Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ. Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con. Mọi thứ vẫn như thế.
Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc. Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt.
Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Con người cần được ôm ấp, vuốt ve.