- Thương gia dầu ô liu, doanh nghiệp ngành mì ống, nhân viên FBI… Đủ cả! Tốt hơn hết hãy để tất cả chìm trong bóng tối. Tại sao thế? Có ai đó vừa bước chân vô ngành cảnh sát, ồ, dĩ nhiên là tôi sẽ hỏi tại sao ngay… John Lowenstein từng là một vận động viên bóng chày tài năng và nổi tiếng.
Máy quay thì đang chạy tới. Tôi đọc rất nhiều các bài diễn văn. Sau khi tin đến tai thầy hiệu trưởng, tiến sĩ Irving Cohen, thầy đã gọi điện thoại đến nhà Moppo và dĩ nhiên số điện thoại này không liên lạc được.
À, tôi nghĩ rằng ngành bóng chày đã có nhiều tiến triển trong khía cạnh trợ giúp các cầu thủ… Hiện nay tôi chưa phải đến tuổi về vườn để lãnh lương hưu. Tất cả những điều trên cho thấy rằng chúng ta đã đi qua một chặng đường dài đấu tranh tư tưởng. Tất cả chúng tôi đều bị sốc, vài người thổ lộ nỗi bàng hoàng.
Percy làm điều này dễ dàng vì đây chính là phong cách của ông. Nghị sĩ Kefauver như đang bị treo lơ lửng: Tôi đang hỏi ông rằng, tại sao ngành bóng chày muốn dự luật này được thông qua? Tuy không phải là chuyên gia nhưng tôi đã từng trải qua kinh nghiệm này:
Don nói rằng sự có mặt của Sinatra có thể làm cho những người anh em bên vợ nể nang anh ta hơn. Quả thật tôi rất thích được trò chuyện với những con người như vậy. Người nào không hề mắc một lỗi nhỏ cũng chẳng thể tạo ra một thành tích vĩ đại.
Nhưng nghĩ kỹ thì thấy chuyện này có lý. Tôi có tính tò mò về mọi thứ, nên khi đi dự tiệc tôi luôn hỏi câu: Tại sao?. Sau đó Boom-Boom chỉ thị cho tôi những việc cụ thể: OK, chàng trai trẻ.
Đôi lúc sự hài hước lại cực kỳ cần thiết nữa. Dĩ nhiên là bạn phải lắng nghe khi được hỏi. Tôi đã thường xuyên cộng tác với Bob lẫn cô con gái tài giỏi của ông là Stacey Woolf.
Dick Gerstein nhiều năm liền là luật sư ở Miami. Ngày trước gọi dân nô lệ da đen, ngày nay phải dùng là người Mỹ gốc Phi (African American). Nhưng hãy thận trọng, nếu ngôn ngữ cơ thể xuất phát từ sự giả tạo hay sao chép gượng gạo thì nó sẽ không có tác dụng.
Rồi thì tất cả bọn học sinh lớn bé đều trông thấy Moppo, ngớ người trong ba giây, và ngay tức khắc hiểu ra đây chỉ là một trò đùa. Tôi sẽ ra sao? Ra ga kiếm một vé tàu quay trở lại Brooklyn chớ còn phải hỏi! Trong một cuộc trò chuyện hẳn bạn sẽ nói một điều gì đó về bản thân của mình.
Và nếu họ có một chút duyên ăn nói nữa thì quả thật tuyệt vời biết bao nhiêu! Đừng nói những gì không thích hợp hay những gì thừa thãi. Tôi còn tưởng tượng phòng ghi âm ra sao, cái cảnh người ta đọc những bản tin tức, tường thuật thể thao như thế nào…Ôi chà, lúc đó tôi đã nghĩ: Giá mà một lần, dù chỉ một lần… đài phát thanh, đài phát thanh…