Một công ty hàng không chỉ bày trong tủ kính một hình vẽ lại đúng những bộ phận điều khiển máy bay kiểu Douglas mà làm cho không ngớt người tụ lại coi. Tôi tự nhủ: Bây giờ là lúc nên đem thi hành khoa học mà ta đương học đây. Chúng ta nên nhớ rằng bạn thân của chúng ta thích nói về những tài năng của họ hơn là thích nghe ta kể những tài năng của ta.
3- Nhân viên đó còn làm cho khách hàng hiểu rằng những kỹ sư của hãng biết rõ về xe hơi, cả ngàn lần hơn khách. Ông khuyên tôi nhiều điều rất quý về cách giữ gìn khu vườn nhỏ của tôi. Ông ấy tính cách giúp tôi mà tính cách "bóp" tôi.
Ông thấy rằng họ có chỗ này đặc biệt nhất là lúc nào cũng cần được người khác khen, khuyến khích và chú trọng tới họ, cả trong những tật lố lăng nhất của họ. - Thầy đưa tôi một cục phấn. Cầm chiếc roi mây, bạn có thể bắt con nít vâng lời được.
Ông có tài, có nhiều tương lai, dù ông làm việc ở đâu cũng vậy. Bệnh của tôi, ông chưa muốn biết, mà cần biết cái ví tiền của tôi đã. Sau khi diễn thuyết một hồi lâu, Lincoln bắt tay ông bạn già, chúc ông ta bình an và mời ông trở về Illinois, chẳng hỏi ý kiến ông ta một chút chi hết.
Họ khuyến khích anh, khuyên anh và thú rằng đã có nhiều thiện cảm với anh. Năm 1915, Rockefeller là người bị nhiều người oán nhất ở miền mỏ Colorado. Người lớn thì kể lể dài dòng những tai nạn, bệnh tật của mình và nhất là những chi tiết trong lúc bị mổ xẻ.
Phương pháp đó, ông Mc. Ngài tả tỉ mỉ loài chim đó cho nó nghe. Trái lại, phải dùng lời lẽ ngọt ngào và tấm lòng thân mến, rất ngọt ngào và rất thân mến.
Mà thiệt vậy, ông nói thay tôi. Ông Roosevelt nói: "Trước hết, họ được cơ hội tiến cử một đảng viên lão luyện của họ, cho đảng họ thêm vây cánh trong chánh phủ. Rồi ông khen không ngớt miệng: "Thiệt tuyệt; chỉ cần ấn cái nút là xe chạy, chẳng khó nhọc chút chi hết.
Lần này là lần thứ nhất tôi được cái vui và cái may mắn gặp hết thảy những người thay mặt nhân viên trong công ty lớn của chúng ta, các vị quản lý, các vị chỉ huy, và xin anh em tin chắc rằng tôi lấy làm hân hạnh được có mặt ở đây và sẽ nhớ cuộc hội họp này suốt đời tôi. Sau khi đọc cho người ta đánh máy một bức thư, ông thường hỏi các người giúp việc ông: "Như vậy được không? Khi người giúp việc trình ông bản thảo một bức thư để xin ông sửa cho, ông chỉ bảo: "Có lẽ nên sửa lại câu này như vầy. Tại sao? Vì một số đông khách hàng khác cũng giao hàng cho chúng tôi vào lúc đó.
Tôi đáp: "Nói thiệt ra tôi cũng vậy, không đủ tiên dùng thứ xa xí phẩm đó. Họ tôi gốc ở Hòa Lan qua cư trú ở đây gần được hai trăm năm rồi". Ông này kể lại: "Ông ấy chỉ trích những phương pháp tôi đã dùng.
Là vì tôi muốn xui ông ấy mua những bức vẽ, mà tôi cho rằng hợp ý ông. Đừng bảo phải là một quốc vương trên ngai vàng hay là một đại sứ của Mỹ ở Pháp mới cần thi hành triết lý đó. Chỉ có vài lời tự nhún và khen ngợi mà Von Bulow đã làm cho một ông vua kiêu căng đương bị xúc phạm biến thành một bạn thân, tận tâm với mình.