Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng. Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc.
Họ nào có tội tình gì. Về danh tiếng và giá trị. Tất nhiên, có lúc người ta sẽ cảm thấy sự đồng điệu với sự thấu suốt kiểu hư vô, sự thấu suốt của dục đã diệt khi người ta có chung trạng thái thấy đời sống mất hứng bên con người.
Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm. Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi. Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo.
Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Nó vẫn đang phải chứng minh. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối.
Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Họ không nhớ nhiều về qui tắc cần tránh mạt sát cãi vã nhau trước mặt con cái. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.
Dùng cứt thì không hay lắm. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp.
Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì. Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này. Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không.
Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Giữa đầm lầy thông tin. Nó cũng như tình yêu thương.
Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè. À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé. Này, lấy cho chú mấy chai bia.
Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết. Tôi kém nhất khoản này. Giọng trầm thường xuất hiện.