Hôm nay, chúng tôi đến đó gồm ba người. Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Họ là mỗi con người.
Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi. Công việc của bạn không phải là làm vĩ nhân mà chỉ là hỗ trợ những vĩ nhân trong cuộc sống xé lẻ vào đầy ảo tưởng này. Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền.
Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền… Tôi tống vào thùng rác. Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng.
Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng. Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống.
Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy. Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ. Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp…
Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để. Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng. Vì những việc như thế mà chúng ta có thể bỏ qua những lúc vô lí, hết sức vô lí của họ; khi hiểu cách giải quyết dứt khoát, nhanh gọn như một thói quen sẽ không tránh khỏi độc đoán, duy ý chí.
Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn. Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy. Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra.
Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ. Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe. Thậm chí, ông có thể làm vua làm chúa ở đó.
Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí. Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này. Chào chị, em cảm ơn, đi ra.
Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm. Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à. Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường.