Người ta giao cho tôi sáng tạo một máy lọc hơi dùng trong một nhà máy lớn Crystal City, tại Missouri. Một năm sau, tôi tái đấu với Tunney. Rồi mùa đó, bà dùng kiểu ấy diễn thuyết trên 100 lần.
Nhiều học trò đã chăm chỉ trong mấy năm liền, như là đi lễ nhà thờ vậy. Trước kia tôi kiếm 20. Ông biểu những người mang bệnh âu sầu rằng: "Chỉ trong hai tuần là ông hết bệnh, nếu ông theo đúng phương thuốc này: Rán mỗi ngày kiếm cách làm vui một người nào đó".
Những bệnh đó không phải là tưởng tượng, tôi biết rõ vậy, vì chính tôi đã bị ung thư bao tử trong 12 năm trời. Nhưng trước khi ra về, xin bác sĩ cho phép tôi coi ngăn kéo của ngài". Tôi cũng dùng bản này để chú thích vài chỗ trong bản 2001.
Tôi không buồn đóng tàu chút nào, mà cũng không buồn làm việc gì cả. Hơi nước do máy xịt ra, khiến ông quạu quọ, cơn giận cũng muốn xì ra. Nó sẽ chôn vùi cái sắc đẹp kiều diễm của bà.
Hai người chết trong dân số gần tám triệu người!. Tôi khờ dại đến nỗi không thấy rõ tôi rất cần một viên giám đốc giảo hoạt coi chừng những con số chi. Sự phung phí năng lực, nỗi ưu tư sẽ làm cho ta lảo đảo, nếu ta cứ lo lắng về tương lai.
Phương pháp ấy đã đem cho tôi một kết quả thần diệu và trên 30 năm nay tôi dùng để diệt lo. Sau cùng một cựu chiến binh trong trận Nội chiến đứng ra tuyên bố: "Tôi nhận thấy người đàn ông trẻ tuổi nầy nói thật. Hãy theo gương đại tướng Eishenhower, đừng phí phạm thì giờ, dù một phút đi nữa, để nghĩ đến những người bạn không ưa.
Nói một cách khác: Lo lắng về một việc gì để hại đời sống ta, tức là đánh giá việc đó đắt quá, có khác gì điên không? Trong khi tôi tìm giải pháp thì vấn đề tự hiện ra dưới mắt với một quan điểm mới. Hai ông bà kể với tôi rằng hôm trước có vụ oanh tạc Trân Châu Cảng thì hôm sau người con độc nhất của ông bà phải nhập ngũ.
Englert, sở dĩ đến nay còn sống là nhờ tự tìm được bí quyết ấy. Nhưng thời đó đã qua rồi. Hồi đó, khoảng 14 tuổi, ông học trường Hải quân Dartmounth ở Devonshire.
Thiệt vậy, đạo Gia Tô giúp ta mạnh khỏe và có hứng thú. Không có cách nào trả nổi mà cũng không vay thêm được. Việc ngập tới cổ, mà không bao giờ làm xong được cả.
Tới chuyện của ông H. 000 năm rồi, các bực cha mẹ đều bứt đầu bứt tóc vì nỗi con cái ăn ở bạc bẽo. Rồi thì cơ thể cháu tự nhiên phải mềm dẻo".