Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả.
Chỉ là chuyện phiếm thôi. Tôi xịt xịt xịt lên đầu. Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng.
Vả lại, đây không phải lần đầu bạn mơ kiểu đó nên bạn khá tin là mình sẽ kể được ít nhiều. Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết.
Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà. Và có lẽ cả hướng thiện. Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ.
Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau.
Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp. Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi. Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây?
Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi. Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh.
Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa. Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả. Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy.
Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng.
Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Thôi thì tôi im lặng. Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại.