Hãy bắt tôi, nếu có thể. À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm. Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa.
Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau. Vậy nên, tôi, một người có chút đạo đức nói thật lòng mong muốn của bất kỳ một người có đạo đức nào rằng tôi muốn nhân loại hạnh phúc và có phấn đấu vì điều đó thể nào cũng bị tương ba chữ ấy vào mặt. Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy.
Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè. Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít. Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống.
Ai có lương tâm và danh dự của người nấy. Hãy cứ mâu thuẫn với nhau. Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi.
Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ. Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc. Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ.
Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế. Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào.
Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng. Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia. Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế.
Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ. Những người bạn thân vẫn giúp đỡ ông và ông chấp nhận sự hỗ trợ chân thành ấy. Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục.
Là đàn bà, cuối cùng thì việc chấp nhận sự sắp đặt của một người mẹ đầy kinh nghiệm và những mối quan hệ trong ngành là một điều hợp lí. Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3. Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức.
Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ. Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi. Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ.