Mặt khác, anh cũng nhận thấy khối lượng công việc đã giảm bớt. Nhưng càng về cuối tuần, khó khăn cốt lõi càng hiện ra rõ rệt. - Jones vừa nói vừa đưa thêm cho James dĩa rau trộn.
- Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười. Thế mà anh chỉ tập trung vào việc hướng dẫn công việc sao cho rõ ràng và chính xác, đến nỗi quên cả dặn dò nhân viên về thời hạn hoàn thành công việc. Vì sao anh vẫn gặp rắc rối sau khi đã rút kinh nghiệm rất nhiều so với những ngày đầu làm quản lý? Anh đã thiếu sót điều gì kia chứ? Tại sao vấn đề ủy thác công việc cho nhân viên lại phức tạp đến thế? Anh phải làm gì mới có thể tiên liệu hết những khó khăn có thể xảy ra? Hàng chục câu hỏi cứ xoay tròn trong đầu James.
Sẵn dịp, anh còn chơi cầu lông với cô con gái mười tuổi của mình. - Cậu nói cho tớ nghe đi, tớ đã sai ở điểm nào? Tớ đã phác thảo công việc rất rõ ràng cho Josh biết. - Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười.
- Bản tổng kết công việc à? Nghe cứ như trong quân đội ấy. Anh vừa nghe nhạc vừa xem lại từng công việc đã giao cho các nhân viên trong tuần qua. - Cậu nói cho tớ nghe đi, tớ đã sai ở điểm nào? Tớ đã phác thảo công việc rất rõ ràng cho Josh biết.
Đó là nút thắt khó nhất trong công việc hiện tại của bọn tớ. Cho hai nhà được một bữa liên hoan lớn! James cảm thấy thất vọng hơn là xấu hổ vì những hành động của Josh.
Thỉnh thoảng, anh đưa cả gia đình đi ăn tối và dạo phố đến khuya mới về. Dĩ nhiên cậu đã làm rất đúng. Khi đọc lại những điều mình đã viết trên bảng, James chợt nghĩ đến những vị giám đốc trong công ty - những người cũng có thể đang gặp phải khó khăn như anh.
Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: "Ổn cả". - Không sao, anh cứ tiếp tục đi. Mọi người đã hoàn tất những công việc đơn giản, và những công việc còn lại đều phức tạp hơn, nên James phải mất nhiều thời gian hơn.
Bất chợt anh nhớ lý do đã đưa anh đến đây. - Dĩ nhiên rồi? - Jack có vẻ hơi ngạc nhiên - Cậu thắc mắc gì nào? Tớ vẫn không thể hiểu được.
Lẽ nào ông lại nghĩ rằng tôi có thể đọc được những suy nghĩ của ông kia chứ?". Và tôi nhận ra rằng, mặc dù "triệu chứng" khó khăn của mỗi người là rất khác nhau, thế nhưng tất cả họ đều đang cần đến một "loại thuốc điều trị": đó là cách ủy thác công việc sao cho quy trình tổng thể được hiệu quả hơn. Thế nhưng mọi chuyện hóa ra ngược lại.
Sau đó, hai anh em họ lại tiếp tục thi đỗ vào cùng một trường đại học và lại may mắn được xếp vào học chung một lớp. Anh vẫn chưa quên cảm giác lo âu và thất vọng thường xuyên trước đây, và anh cũng nhớ những gì mình đã nói với con gái cuối tuần trước, khi hai cha con anh cùng chơi cầu lông: "Càng được chuẩn bị kỹ lưỡng, công việc sẽ càng trôi chảy và con sẽ càng cảm thấy vui hơn khi công việc hoàn tất". - Vậy là cậu đã nói cho cô ấy biết.