Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng. Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được.
Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới. Rồi ông lại bảo: Thôi. Để trẻ con bớt dần phải khóc.
Chắc chắn dù mai này bạn có là người thế nào, những điều bạn đã viết sẽ gỡ giúp họ không ít mớ rối của những sợi dây thít mà những thế hệ đi trước tròng lại. Họ biểu trưng cho chính họ. Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn).
Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này. May có chỗ này tập, không thì buồn lắm.
Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không. Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.
Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân. Mình không bao giờ thả.
Sức khỏe phải tự mình giữ. Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số. Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp.
Mọi người còn lo cho bác nữa. Cười vui cho dễ sống. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật.
Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi. Theo thói quen, bạn thi thoảng đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào khi biết những việc bạn làm. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.
Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình. Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch.