Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi. Tất nhiên là bạn ác theo cách mà pháp luật không sờ gáy hoặc đủ tài để khi pháp luật sờ gáy, ông chủ chó nào đó đến hót bạn ra. Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống.
Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy. Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại.
Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà. Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi. Vậy thì nó là một giấc mơ.
Bạn bảo bạn không học được ở trường, bạn vừa không hứng thú tí ti vừa đau mắt đau đầu. Nàng nằm nhớ người yêu cũ. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này.
Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Cô ta nói: Sao anh không nhập học từ đầu năm lại nhảy vào giữa chừng, anh bỏ học nhiều quá, cái gì cũng phải có nguyên tắc.
Người bảo nghệ thuật là giản đơn. Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ. Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng.
Muối thì về biển còn nước thì lên mây. Mà sống khoa học một chút. Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu.
Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn.
Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. Vậy ra là tại những lần như thế này. Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn.
Những ý nghĩ va đập đập phá trong đầu đòi được chui ra. Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm. Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận.