Nhưng buổi sáng hôm đó, ông thức dậy, thấy cuống họng đau lắm. Hai trăm năm trước, những người giàu có thường biếu tiền cho các văn sĩ để được thấy tên mình trên chỗ đề tặng của tác giả. Mỗi người phải để cho các bạn xét đoán mình.
Kể lại những chuyện đó, ông hoan hỉ vô cùng. Trong 30 năm, ông là lẽ sống độc nhất của bà. Nhưng vẫn quyết chí học, học một mình.
Công việc hầu khách thật là hoàn toàn. Ông có muốn nói gì thì nói mau đi rồi ra. Các bạn thử tưởng tượng điều đó! Thợ vừa quét xưởng vừa phấn đấu để đòi hỏi này nọ.
Liên đoàn đó sau được các chủ nhân khách sạn vạn quốc gia nhập và trở nên một hội quốc tế mà chính ông được làm hội trưởng. Tánh tò mò của bà bị kích thích. Rút cục là ông không nặn được của tôi đồng nào hết, vì tôi bỏ ra đi, tởm cho cái lòng tham của ông.
Bạn nên để ý rằng vấn đề ái ân đứng đầu, và trái với điều người ta thường tưởng những khó khăn về tiền bạc quan trọng hạng ba. Những điều tôi chỉ cho bạn, không phải là những thuật xảo thủ, những mánh khóe để thành công đâu. Là vì ông đã kinh nghiệm rằng những lời nghiêm trách không có một ích lợi nào cả.
Lawes sững sờ, không biết đáp ra sao. Như vậy thì 100 lần, có tới 99 lần, người ta sẽ đại lượng, khoan hồng với mình, nhắm mắt bỏ qua hết như chú hiến binh ở Lâm viên trên kia. Ông lại khuyên tôi nên ở châu u bảy tuần lễ.
Quy tắc đó là: Làm sao cho người khác thấy vui sướng mà làm công việc bạn cậy họ. Tôi cũng biết đó là một sự khó khăn. Mỗi tuần lại thăm ông chủ khách sạn một lần; mỗi khi ông này dự cuộc công ích nào thì ông Duvernoy cũng có mặt tại đó, tới đỗi ông còn mướn phòng ở ngay trong khách sạn đó để "thuyết" ông kia.
Phải khéo léo lắm, tế nhị lắm, đừng cho ai đoán được bạn muốn đưa người ta đến đâu. Thiên hạ không nghĩ tới bạn đâu. Hồi ông Théodore Roosevelt còn làm Tổng thống, ông thú rằng trong trăm lần, ông chỉ chắc xét đoán đúng được bảy mươi lăm lần là nhiều; khả năng của ông không thể hơn được nữa.
Tôi nhớ có lần đặt làm những tấm màn ren để trang hoàng trong nhà. Tôi bênh vực những phương pháp đó. Con Rex hiền và dễ thương.
Tôi không nói chuyện tôi cho người khác nghe nữa và ráng hiểu những nỗi lòng của người khác. Cho không tôi, tôi cũng không nhận. Đó, cái mãnh lực phi thường của lời khen là như vậy, khi nó tự đáy lòng phát ra.