Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì. Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên. Sao lại xé sách hở con.
Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau. Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi.
Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi. Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.
Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó. Tôi chưa làm thế bao giờ. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường.
Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa. Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi.
Biết chỉ để biết mà thôi. Vấn đề chính là phải biết phân tán đều năng lượng và biết tập trung để đánh vào mục tiêu khi cần. Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen.
Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi. Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót. Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn.
Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình. Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa.
Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn. Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc.
Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm.