Chắc là bạn muốn tin rằng hạnh phúc không sao đạt được. Sự thật là không có con đường nào dễ dàng cả. Tôi sợ những lời khuyên của tôi có giọng dạy đời và đường đột quá.
Vậy mà bạn đương đi tìm hạnh phúc, phải không? Bạn tìm thấy nó chưa? Ăn xong bạn nghiêm trang hút thuốc, thăm bạn bè; đi đi lại lại; đánh vài ván bài; giở vài trang sách; bạn nhận thấy tuổi già nó bò tới; bạn đi dạo mát; vuốt ve cây đờn. Bạn đừng sợ tôi sẽ bắt bạn chú ý đến nguyên tắc này, nguyên tắc nọ.
Bây giờ tôi xem ông ta sử dụng 16 giờ đó như thế nào. Bạn có thể nghiên cứu riêng về một loại âm nhạc nào (như loại hợp tấu chẳng hạn). Phần đông vì ráng làm nhiều quá mà bị tai hại.
Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn. Ai đã thấm nhuần các luật tiến hóa, hiểu rằng nhân luôn luôn sinh ra quả, tất sẽ coi biển là một nguyên tố mà hồi xưa là hơi nước, có lúc đã sôi lên và nhất định sẽ có lúc đông lại thành nước đá. Bạn bảo bạn không biết chơi dương cầm, không biết chơi vi-ô-lông và tới băng-giô cũng không biết gảy, tóm lại, chẳng biết chút gì về âm nhạc cả.
Trước khi tới bến xe, bạn phải kéo nó về có tới bốn chục lần. Mà cũng không ai lãnh nó nhiều hơn hoặc ít hơn bạn. Ở trên tôi đã có dịp nói đến khoảng thời gian mênh mông là 44 giờ từ 2 giờ chiều thứ 7 đến 10 giờ sáng thứ 2.
Ai là người trong chúng ta không tự nhủ rằng: "khi nào có thêm chút thì giờ, sẽ làm việc này, việc nọ"? Nếu một người làm cho hai phần ba đời sống của mình tuỳ thuộc một phần ba còn lại, mà trong một phần ba này lại uể oải làm việc, thì làm sao hy vọng sống một cách đầy đủ được? Mặc dầu vậy, tôi vẫn phải viết vì cần phải viết.
vạn sự đều tuỳ thuộc vấn đề đó cả. Không có phương pháp thần diệu nào để bắt tay vào việc cả. Một thất bại, tự nó, có đáng kể gì đâu nếu nó không làm mất lòng tự tin.
Không có gì so sánh với nó được. Anh chàng thông thái rởm là anh chàng lấc cấc, tự cho mình là khôn hơn mọi người. Trong 16 giờ đó thầy không phải kiếm ăn, không phải lo vấn đề tiền bạc, thầy sung sướng, rảnh rang.
Ông đi lại bến xe mà đầu óc rỗng không. Nhưng bạn đừng thất vọng. Thế thì tại sao bạn không chịu bỏ ra một chút công săn sóc cái bộ máy tế nhị hơn là trí óc, nhất là khi chẳng cần nhờ ai giúp sức cả? Tôi muốn bạn dùng thì giờ đi từ nhà tới sở để làm công việc thuộc về nghệ thuật sống đó.
Bây giờ chúng ta kiểm điểm lại xem mỗi ngày để dành thì giờ được bao nhiêu. Bạn có thể có những nguyên tắc giúp mình tin rằng cướp bóc là làm việc phải. Có những người chưa bao giờ đọc Meredith (1) và dửng dưng khi nghe một cuộc tranh biện về vấn đề Stephan Phillips có phải là thi sĩ không.