Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết. Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều. Q của lí trí không tự an ủi được.
Về trả vay, cho nhận. Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người. Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn.
Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến. Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh.
Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu. Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái. Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm.
Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Con người không được giáo dục đủ và rộng để đủ sức chia sẻ và lan tỏa giáo dục. Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau.
Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch. Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác. Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương.
Trong ba ngày đó, vợ ông sẽ được phục vụ như bà hoàng. Không, phải giữ sức khỏe. Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo.
Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt.
Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm. Và bản thân họ phải tự thoát ra. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối.
Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi. Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật.