- Vậy ai trong chúng ta đã từng gặp may mắn và đã để vuột mất nó? Và tôi dùng số vàng đó để giúp những người khác buôn bán, làm ăn. Như tôi đã nói, tôi chỉ truyền lại cho các bạn những cách thức đã giúp tôi làm giàu, và đây là cách tôi bắt đầu làm giàu cho chính bản thân mình.
Đêm đó, ông thức rất khuya để làm một cái khay bánh đi bán dạo. - Ừ, mọi người bị tròng vào cổ những khoen đồng rất to và dưới chân bị xích lại với nhau bằng một sợi dây xích dài nặng trịch. Sau đó, anh ta sẽ phân mảnh đất ấy thành những lô nhỏ và bán cho những người cần xây nhà và trồng trọt.
Đó là một công việc rất nặng nhọc và không có đường sống sót để trở về đ Thật đáng thương thay cho những con người sống kiếp đọa đày đó, Kobbi ạ! Đêm đó tất cả bọn ông bị nhốt vào một chỗ và sáng hôm sau, người chủ nô lệ mang cả bọn ra chợ bán.
- Tôi xin lỗi, tôi thật tiếc về điều đó. Việc bỏ vốn đầu tư lần đầu tiên của tôi là một bi kịch lớn vào lúc đó, hậu quả là tất cả số tiền tiết kiệm trong một năm của tôi đã bị mất trắng. Tham gia những hành động như thế thật tôi không khỏi hổ thẹn trong lòng.
Bansir - người đóng xe ngựa ở thành Babylon – đang hết sức chán nản. - Anh hãy ngồi lại dùng bữa với tôi nhé, anh Rodan! – Mathon nói tiếp – Anh sẽ là khách mời của tôi chiều nay. Đây chính là lúc bạn bắt đầu gieo hạt giống giàu có vào trong túi tiền của mình.
Đối diện với họ, Nomasir, người vợ và hai cậu con trai của ông ấy, tiếp đến là những người thân và bạn về đều ngồi trên những tấm thảm đặt theo hình vòng cung. Bỗng một kế hoạch vụt hiện ra trong suy nghĩ của ông. Một hôm, ông nội của cháu đã nói với ông một câu mà có lẽ suốt đời ông không bao giờ quên được.
Tất cả họ đều đi vác nước tưới cho những khu vườn của nhà vua. Đây là lần đầu tiên tôi biết cách làm thế nào để vàng sinh lợi. Nhận được sự khích lệ của mọi người, người thợ dệt vải nói tiếp:
Nhưng Tarkad im lặng không nói gì, và anh nghĩ mình cũng chẳng có điều gì để nói cả. Nhưng lần này, những gì chờ ông phía trước – may mắn hay rủi ro, bất trắc – ông hoàn toàn không thể đoán được. Mathon vào phòng ngủ của mình khệ nệ lôi ra cái hòm khá lớn, có chiều dài chừng một sải tay, được bọc trong tấm da heo màu đỏ và trang trí bằng những hình điêu khắc bằng đồng.
Cháu hãy tưởng tượng bọn ông phải làm việc trên một vùng đất nứt nẻ, khô cằn như sa mạc, không có một bóng cây, chỉ toàn là những bụi cây thấp lè tè và mặt trời nắng như đổ lửa xuống. - Vậy sao! – Hadan Gula ngạc nhiên - Tạo sao ông cho rằng, họ chính là những con người của bốn mươi năm về trước mà không phải là người khác? Tổng chiều dài của nó ước tính khoảng 14.
Đó là những người có khả năng kiếm ra tiền, như anh chẳng hạn. - Thật bất công quá! – Hadan Gula kêu lên phẫn nộ. Lòng ham thích làm việc đã giúp ông thoát khỏi kiếp nô lệ.