Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi. Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài.
Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác.
Cả khi em ngoác miệng kêu Việt Nam vô địch! thì em vẫn duyên dáng và đầy sức sống khác hẳn đám ô hợp quá khích kia. Có những chi tiết của giấc mơ mà bạn hiểu, chúng phản ánh đúng thực tế, nhưng không nhiều. Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người.
Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả. Mà sống khoa học một chút. Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ.
Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng. Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua. Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây.
Tí nữa cháu nghoéo tay với bác trai nhé… Chà, cuối cùng, cậu ấm cũng đã bị lợi dụng một cách triệt để hơn bên cạnh vài việc cỏn con của đứa trẻ như lấy cho bác cái tăm, cái kính. Không biết viết đến khi nào thì hết mực? Em định làm gì nếu yêu hết anh? Kẻ không biết thế nào thì mới hết nổi mình. Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ.
Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao. Những thứ đáng ghét nhất. Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai.
Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi. Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không. Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa.
Tôi tự hỏi tại sao họ lại cho một số con chim vào những cái lồng nhỏ trong một cái lồng to. Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít. Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề.
Tất nhiên là mệt mỏi. Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc. 21 tuổi thì còn phải đến trường.