Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình. Tóm lại là không được bi quan.
- Rất tiếc là không thể, thưa ông. Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó.
Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp. Vậy ra là tại những lần như thế này. Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không.
Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Tôi phá dần sự phá phách trong tôi. Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ.
Cậu em kia, là một người tốt. Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy.
Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói. Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác.
Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để.
Giọng trầm thường xuất hiện. Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá. Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước.
Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình. Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện. Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến.
Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy. Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước. Con mèo quanh quẩn bên nách.