Đã có lần tôi đem điều này hỏi ông David M. 000 tỉ anh em thì cũng không một người nào y như ta hết. Công việc của tôi là ghi tên những người tử trận, hoặc mất tích, hoặc nằm nhà thương.
Tôi cho hai năm khó nhọc viết tiểu thuyết có cái giá trị vừa phải của nó, cái giá trị của một thí nghiệm cao thượng, có vậy thôi. Tôi sẽ đọc loại sách cần phải gắng sức suy nghĩ và chú ý mới hiểu được. Nằm ở giường dễ chịu quá, luôn luôn có người hầu hạ, nên bấy lâu tôi đã tự làm cho tiêu tan cái ý muốn khỏi đau mà không hay.
Đừng do dự, lo lắng hoặc đi ngược trở lại. Vì không thuê được phòng ngủ, tôi đành thuê phòng trong một ga ra xe hơi. Ngày hôm nay tôi sẽ luyện tinh thần theo hai cách: Tôi sẽ giúp ích một người nào đó mà đừng cho ai hay.
Kết quả: bù đầu óc vì tiểu tiết, vì lộn xộn, rồi sinh ra hấp tấp, lo phiền, bực bội. Tôi rán nhận xét kỹ về cá tính của tôi, rán nhận định xem tôi ra sao. Ai nấy nổi nóng lên, rồi ra ngoài đầu đề, rốt cuộc không ai ghi lại những giải pháp có thể theo được cả).
Mặt tôi vừa toạc vừa sưng, mắt tôi gần nhắm nghiền lại. Người ta nói xấu, lăng mạ tôi đủ cách; người ta gọi tôi là chó dại, là rắn hổ, là đồ khốn. Và anh thi đua với một bạn thợ máy ngồi bên.
Tôi buồn đã lỡ sinh ra làm cái kiếp người. Tôi ở trong đội tình báo 999 và chúng tôi mới "vùi thân" ở miền Normadie [14]. Đi ngang một nhà thờ, nghe tiếng đàn du dương đánh bản: "Đêm tĩnh mịch", tôi bèn vô.
Bác sĩ Loope khác người ở chỗ nào vậy? Chính ở chỗ ông có lòng nhiệt thành của một người có mục đích, có sứ mạng. Ghi hết những lỗi lầm điên khùng của mình và tự chỉ trích. Nếu hoàn toàn thiếu nó, tinh thần tất sụp đổ".
"Những nỗi bực mình nhỏ nhặt của ta cũng vậy. Anh thích học thực phẩm tới nỗi sau anh vào đại học Massachusets và giỏi nhất về môn "thực phẩm chuyên môn dụng ngữ". Một bữa ông ta ngỏ ý xin cha cho làm thợ máy.
Cứ thế trong năm năm, ông điều động bộ máy chiến tranh khổng lồ của Anh quốc. Người bạn tôi đã được tực tiếp nói chuyện với một bà đã theo học trong chín năm không nghỉ buổi nào. Lời ấy có vẻ khó tin quá, cho nên muốn giảng thêm, tôi phải trích hai trang trong cuốn sách rất hay: Ý nghĩa của đời sống phải ra sao? của bác sĩ Adler.
Thôi đừng điên nữa, ở đời ai mà khỏi chết? Ta đã phải làm công việc đó, không thì bị bắn. Bà nói với bạn tôi: "Trước kia, tôi đã quá lo lắng về chuyện gia đình, lắm khi muốn chết cho xong. Tên coi ngục đi kèm tội nhân thì hồi hộp, lo lắng.