Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Cảm nhận được khi nào cát sắp đầy khoang ác thì làm gì đó để xoay ngược lại. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt.
Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không? Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh. Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng.
Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm. Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy. Nhưng lại muốn súc tích.
Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ. Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Cậu em bắt đầu giới thiệu cho tôi chức năng các loại máy.
Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này. Bạn lại muốn lưu lại. Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả.
Âm thanh lắng hẳn đi. Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa.
cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta. Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu.
Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người. Tôi lại dẫn ông anh đi. Khỏe theo nghĩa dẻo dai.
Rồi đến nằm bên nàng. Tất cả đều không sâu đậm. Mình nghĩ, nếu im lặng, đồng chí ấy sẽ day dứt về câu đùa sắc lưỡi.
Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác. Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại. Mọi người ai cũng lo cho tôi.