” Họ tới một quán rượu trong vùng, đưa ra một số chi tiết, và gọi cho Jobs ở Cupertino để xem ông có đồng ý không. Một thập kỷ sau đó, sự hiển nhiên này đã khiến Jobs có một bài diễn văn khoa trương có phần hơi kiêu ngạo và quá đáng, nhưng cũng có phần đúng. "Chúng tôi đã không đến được với nhau.
Hai chân thì chạm đất nhưng đầu óc có thể phiêu tận chín tầng mây. Nhưng ông đã từ chối. Họ đã cùng đi ăn tối tại một nhà hàng để mừng sự kiện này.
Jobs đã có một khoảng thời gian dễ thở hơn với Rupert Murdoch, chủ sở hữu của News Corp. Một ngày vào tháng 2 năm 2008, bạn thân của Powell - Kathryn Smith, đang ở cùng họ tại Palo Alto, cùng đi dạo với Jobs. Trong đó có chữ ký của Michael Eisner, Roy Disney, Tim Allen và Randy Newman.
” Sau hai tiếng trò chuyện, ông trở nên im lặng, vì vậy tôi rời khỏi giường và chuẩn bị ra về. Đằng sau tranh chấp này là một vấn đề còn cơ bản hơn, một vấn đề căng thẳng ảnh hưởng từ một giai đoạn rất dài trước đây. “Nhưng những con chip thật xấu xí, các đường nối thì lại sít sịt vào nhau.
Như những điều kỳ diệu mà iPad đã mang đến, một giọng nói mạnh mẽ sẽ tuyên bố, “iPad rất mỏng. ” Sự dè dặt chủ yếu của ông, một điều quan trọng, đó là “đôi khi nó là một thiết bị đáng yêu chi phối nội dung, nhưng lại chẳng thể tạo điều kiện cho sức sáng tạo của mình. ” Thêm nữa, Jobs xem Newton là một sáng tạo lớn của John Sculley, dự án con cưng của ông ta.
” Rosen gọi lại và đồng ý sau bốn mươi lăm phút. ông muốn ai đó có thể xây dựng những nhà máy và dây chuyền cung ứng thức thời, như những gì Michael Dell đã làm. Jobs luôn tập trung điên cuồng vào một mục tiêu trong một khoảng thời gian, và sau đó, đột nhiên, hướng sự chú ý của mình sang chỗ khác.
Jobs đã học được điều đó. Jobs đã miễn cưỡng đồng ý phải nghỉ ốm hai năm trước đó, khi gan của ông bị hỏng, và lần này ông vẫn phản đổi việc nghỉ ốm. ” Để thể chế hóa những bài học mà ông và nhóm của ông đang lĩnh hội, Jobs mở một trung tâm nội bộ gọi là Trường đại học Apple.
“Mặc dù hiện đang điều hành một công ty lớn, ông ấy vẫn tiếp tục thực hiện những bước đi táo bạo mà tôi nghĩ chưa ai từng thực hiện. “Tôi thấy tự hào hơn bao giờ hết khi tôi ở Pixar,” ông nói. ” Cậu sẽ không bao giờ phải ân hận vì nó.
Nó được thiết kế không phải để tôn vinh những gì máy tính có thể làm. Họ đã sắp xếp để ông lái xe lăn tới trụ sở và lăn bánh xe vào phòng hội đồng một cách bí mật hết sức có thể. Sau đó, ông giở một mẩu giấy ra và nói rằng ông đã được hiến tặng gan.
Và đó là lý do khiến tôi luôn muốn là một phần của nó”. “Wow!” là tất cả những gì tôi có thể nói lúc ấy. Từ sau khi trở về từ châu u vào tháng 8 năm 1985, khi vẫn đang suy tính sẽ làm gì tiếp theo thì Jobs gọi điện cho Paul Berg - một nhà sinh hóa học ở Stanford để cùng thảo luận về những tiến bộ khoa học trong việc cấy gen và tái tổ hợp DNA.