Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình. Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế? Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng.
Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta.
Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn. Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác.
Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Thế thì anh không dám. Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì.
Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả. Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ. Cháu vẫn không chịu dậy ạ.
Mà đọc để có một cảm giác, góc nhìn khác về đời sống. Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu. Ôi, cuộc đời của bác tôi.
Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không. Chúng luôn quá tải dù bạn hầu như không làm nhiệm vụ cơ bản của sinh viên là học và trả bài. Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy.
Đời sống toàn vẹn là đời sống nhiều trạng thái với những tỷ lệ khác nhau mà tự thân chủ thể dung hợp, pha trộn. Nhưng nước mắt không nghe tôi. Và xã hội nó đâm ra thế này.
Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng. Nhắc anh đi ngủ đúng giờ. Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn.
Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ. Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà. Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn.