Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm. Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi.
Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó. Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú.
Mấy con hổ cũng thế. Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt. Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không.
Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng. Cái đuôi nó rơi xuống màn hình. Còn lại, nó mới là hư vô.
Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn. Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận.
Thôi nhé, cất ngay đi. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường. Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt.
Hì, tất nhiên nếu quí bà kia định sàm sỡ bạn thì lại là chuyện khác. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con. Bố xuống đường đi bộ về trước.
Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười. Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì. Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường.
Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang.
Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Việt Nam chơi trận này hay và nhanh hơn trận với Thái.