Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình. Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận. Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình.
Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh. Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau.
Nhưng đó không phải là cái bạn muốn. Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí. Hai bên dè chừng nhau.
Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Bạn bảo chị: Đọc sách gì không mang vào cho. Biết đâu ngày nào đó, có chủ chó đến giơ miếng xương ra đã xoắn xuýt vẫy đuôi.
Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó. Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng.
Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Nhất là những mặt còn lại của đời sống. Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ.
Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ. Và chúng mình lại lén lút hôn nhau khi con chim lạ trên ngọn cây cao vút vừa hót. Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội.
Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm. Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc. Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào.
Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì. Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí. Cho cô bé bán diêm, nàng đáp.
Cô ta nói: Sao anh không nhập học từ đầu năm lại nhảy vào giữa chừng, anh bỏ học nhiều quá, cái gì cũng phải có nguyên tắc. Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó.