Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi. Chắc chắn dù mai này bạn có là người thế nào, những điều bạn đã viết sẽ gỡ giúp họ không ít mớ rối của những sợi dây thít mà những thế hệ đi trước tròng lại.
Tối, bạn đèo bác vào viện. Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách. Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy.
Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú. Họ biểu trưng cho chính họ. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói.
Đêm nay viết, ngại thay bút mới. Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì. Lúc này họ lại tưởng tôi đùa.
Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác. Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục.
Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu. Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm. Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện.
Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén.
Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa. Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi. Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi.
Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Và bạn liên tưởng tới Zidane. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần.
Của một thân xác đặc. Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình. Nhưng mưa dầm thấm lâu.