Bà Speer nói: "Hồi ấy tôi sung sướng nhất trong đời tôi. Theo một cuộc điều tra của tờ báo "Gia đình của phụ nữ", 70 phần trăm nỗi lo của ta là do vấn đề tiền nong. Nhưng tính bà cả ghen.
Lời chê đó, đối với chúng ta có thể là rất bình thường, như trẻ con nhớ rất kỹ. Nhiều khi muốn thắng nổi lo lắng lặt vặt, ta chỉ cần xét chúng theo một phương diện mới mẻ. Bà Morghild Dahl thuật tiếp trong cuốn sách: "Trong tiềm thức, tôi lúc nào cũng sợ hãi sẽ mù hẳn.
Trong tập ấy tôi ghi hết những việc dại khờ mà tôi đã phạm. Mấy năm trước, một buổi sáng, một ông hàng xóm gõ cửa nhà tôi bảo phải đi chủng đậu ngay. Hăng hái làm việc thì sẽ không thấy lo lắng và mệt nhọc nữa
Bảy chục năm sau, ông viết thư cho bạn: "Rồi tôi về nhà, vừa đi, vừa thổi, thích chí lắm. Khi vết thương lành rồi thì lạ lùng thay, người đó mất hẳn ngủ. Đáng lẽ tôi hét lo; nhưng trái lại, lo lắng là một thói quen, mà tôi có thói tệ hại ấy.
Howell, nay đã quá cố, nói với tôi rằng khi còn là một viên giám đốc trong uỷ ban U. Ghi lại những tấn bộ của ta trong mỗi tuần. Nếu chúng ta muốn bồi dưỡng một tâm trạng để được yên vui thì chúng ta phải theo quy tắc số một này:
Anh biết rằng phần trên đồng hồ đó có dựng hàng ngàn hột cát. Ông trả lời tôi: Lỗi lầm lớn nhất của họ là thiếu tự tin. 000 lính ở trận Gettyberg cũng cứ 1.
chẳng hạn, lãnh lương trưa thứ sáu, đi xuống phố, thấy một áo ba đờ xuy vừa mắt bày ở một cửa tiệm, liền mua ngay, không bao giờ nghĩ rằng số lương mới lãnh chỉ đủ trả tiền nhà, tiền điện và mọi thứ nhất chi tiêu định mà thôi. Ta khỏi phải chỉ cho ông nữa. Người ta nói nhiều về sự quan trọng của thể dục, nhưng chúng ta còn cần luyện tinh thần hơn.
Tới đêm thứ ba, kết quả hoàn toàn như ý muốn của bác sỹ: Y mệt và cơ thể rã rời tới nỗi ngủ say như khúc gỗ. Trừ ta ra, không một ai mang lại sự bình tĩnh cho tâm hồn ta đâu". Chứng tiểu đường (nước tiểu có nhiều đường) của những người lo lắng quá.
Tôi lại khuyên: "Khi nào không ngủ được, thì ông nghĩ cách làm vui lòng một người khác, ông sẽ mau hết bệnh lắm". Bi kịch hồi tuổi thơ và tuổi xanh của tôi là cảnh nghèo. Ông viết: "Tôi bảo ba người làm những trắc nghiệm để xem ám thị về tinh thần ảnh hưởng tới thế lực họ ra sao.
Vậy phải nghỉ ngơi, dưỡng sức để làm những bổn phận quan trọng hơn". Khi bọn quân phiệt tàn bạo của Trung Quốc muốn hành hạ một tội nhân nào, họ trói kẻ bất hạnh rồi đặt dưới một thùng nước cứ đều đều nhỏ giọt. Do đó tôi được bình tĩnh để quyết định.