Khi tôi còn nhỏ, nhà tôi là bạn thiết của tôi, dắt dẫn tôi trên con đường chính. Muốn biết tình hình, tư cách một người ra sao, ta chỉ cần xét người đó dùng những phương tiện nào để thỏa mãn thị dục huyễn ngã. Cún chưa hề đọc một trang sách tâm lý nào hết.
Bạn hãy thành thật gắng tự đặt mình vào địa vị họ mà tự nhủ: "Nếu ta ở vào địa vị họ, ta sẽ có những tình cảm gì, sẽ có những phản động ra sao?". Nhưng tới chiều, khi cùng với tôi trở lại phòng giấy của tôi, ông đặt mua cho tôi một số hàng lớn nhất từ trước đến giờ. Biết cách phân phát chức tước và uy quyền như Nã Phá Luân, thì chúng ta cũng sẽ được những kết quả như vị anh hùng đó.
Cha biết nếu con có nghe được những lời cha thú với con đây thì con cũng chẳng hiểu chi. Trong châu thành Nữu ước này, tôi vào hạng người càu nhàu khó chịu nhất. Cho nên họ bất đắc dĩ phải vâng lời, càu nhàu, oán hờn.
Là vì ông đã kinh nghiệm rằng những lời nghiêm trách không có một ích lợi nào cả. "Con muốn được người ta cư xử với con ra sao thì con cư xử với người ta như vậy". Đứa nhỏ cao lên được vài phân, nở mũi, đáp: "Tôi muốn mua một cái giường".
Có ai xét đoán lầm lộn trước mặt thì ông tự kềm chế, để đừng hăng hái chỉ trích người đó nữa, và ông bắt đầu nói với người đó rằng trong những trường hợp khác thì ý kiến của người đó đúng, trong trường hợp này, theo ông, có lẽ hơi khác v. : "Trong luật hàng hải, thời hạn tiêu diệt thẩm quyền là sáu năm phải không?". Như vậy cần phải mất công, kiên nhẫn, chăm chú hàng ngày.
Vậy, muốn thay đổi hành động của một người mà không làm phật ý họ và cũng không gây thù oán: Tôi rất bình tĩnh đáp rằng ông ấy muốn ra sao thì tôi sẽ làm như vậy. Nhiều năm kinh nghiệm đã dạy cho tôi rằng không thể nào làm đổi ý kiến của bất kỳ một người nào, dù người đó thông minh học thức tới đâu đi nữa! Xin các bạn nghe chuyện ông F.
Điều đó ai mà không biết, can chi phải nhờ tới ông. Muốn có hạnh phúc, nó phải được xây dựng trên một nền tảng đã nghiên cứu một cách thông minh và khoa học, cũng như một ngôi nhà khéo cất vậy. Tôi tự hỏi: - Lần đó, ta đã lỡ lầm chỗ nào? - Đã hành động khéo chỗ nào? Có thể khéo hơn được không? Ra làm sao? - Sự lôi thôi đó cho ta bài học gì? Có khi tự xét như vậy, tôi thấy đau khổ lắm, có khi tôi lấy làm lạ lùng sao đã lầm lỡ nặng nề như thế được.
Nó vô cùng hiệu nghiệm. Trong khi củi cháy lách tách trong lò sưởi, người ta mời tôi đánh bài bridge. Đặt những câu hỏi bắt người ta phải trả lời "có" là một điều rất dễ.
Câu chuyện đó chứng tỏ rõ ràng cái nhược điểm thông thường nhất của loài người là muốn tỏ sự quan trọng của mình ra. Viên thu thuế lạnh lùng đáp: "Cái đó tôi không biết. Nếu tôi lầm, tôi sẽ đổi ý kiến tôi.
Người da đen làm bồi phòng cho ông, viết một cuốn sách nói về đời tư ông, trong đó có câu chuyện lý thú này: "Một hôm, nhà tôi hỏi Tổng thống về loài chim đa đa mà nó chưa từng thấy bao giờ. Và sự khéo léo của ông được thưởng như sau này: Một lúc sau, ông hội trưởng hỏi tôi: "à! Ông lại thăm tôi có chuyện chi?". William và Catherine Gladstone sống chung với nhau 59 năm, lúc nào cũng quyến luyến nhau.