Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi. Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi.
Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được. Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước. Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào…
Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì. Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay. Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200.
Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người. Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật.
Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm. Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị.
Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Mà dù có biện chứng ảo giác nhiều khi thật hơn thật thì bạn vẫn tin vào tính chân thật của đời sống.
Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu.
Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ. Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự. Coi như không có chuyện gì xảy ra.
Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Chỉ thấy một tí xíu thất vọng.
Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại. Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh. Ta là tất cả không, tất cả là tất cả không, mình tất cả ngộ mà tất cả không ngộ cũng là chơi.