Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta. Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái.
Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. Xin lỗi em, xin lỗi các con. Cậu em kia, là một người tốt.
Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ. Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột. Em vẫn biết là anh bất mãn.
Như một khẩu hiệu của tâm thức. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.
Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng. Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì. Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng.
Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé. Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật. Quần áo độ này mặc rộng ra.
Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá. Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn.
Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não. Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới.
Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn. Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con. Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật.
Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan. Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn.