Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông. Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi.
Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự. Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn.
Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn. Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi. Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu.
Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi. Và cuộc đấu tranh hiện tại của bạn là với chính những người thân. Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc.
Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật. Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống. Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong.
Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Chẳng cần gì nữa cả. Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân.
Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn. Cũng như với cuộc đời này. Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào.
Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng. Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh.
Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại. Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi. Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy.
Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp. Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng. Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường.